Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Tôi bảo: Chào chú.
Rõ ràng phải đi trình báo. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn). Cái bút này vỏ kín như bưng.
Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ. Không gì tự nhiên mất đi.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.
Cười vui cho dễ sống. Trẻ con hay người lớn. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.
Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát. Lại đánh một canh bạc nữa.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Hai chị em cùng phấn đấu. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Ta cõng nàng đi trên sóng. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.