Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện.
Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.
Chẳng ai bóc lột ai cả. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Còn bao nhiêu cái để khám phá. Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.
Đến lúc này chúng ta sẽ đều hy vọng những người đó thiện. Vì nó sẽ chóng hết lắm khi bạn thấy sự thương cảm đã nhàm, những cảnh đời éo le càng ngày càng hiện lên dày đặc và rõ ràng hơn với đôi mắt rách mất lớp màng ngây thơ. Tôi kệ tôi dắt tôi đi.
Mẹ cười: Con tinh khôn lắm. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.