Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Như một dòng suối đang chảy, ngủ quên, rồi lại bị đánh thức, chảy tiếp.
Đây chỉ là lần thứ hai bạn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng trận đấu cũng đã có vẻ cũ. Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Họ tìm kiếm, thậm chí, săn lùng những người tài. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí).
Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế.
Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra.
Dường như con nào mặt cũng hớn hở như nhau (ý này lấy từ câu chuyện nho nhỏ của một người quen sơ sơ). Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Làm thế nào để ngừng viết.
Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Đến chỗ học không phải để học. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng.