Quay chậm lại thì bảo: Ôi đá vào nhiều thế. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện. Họ nào có tội tình gì.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Mẹ, tôi và một người quen. Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Nhưng mà tôi ươm mầm.
Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. À, trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Giữa đời sống và nghệ thuật. Xã hội loài người thì phải như thế.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Trinh sát phán đoán: Người quen. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi.
Và dễ sống hơn một chút. Còn nếu không biết gì, cứ để bà già yên tâm với công việc của bà ấy. Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi.
Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Ta khát, ta muốn uống cạn sự lương thiện trong con người mình để có thể phá phách.
Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.