Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904).Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết.Hồi đó, ông cố làm sao để tỏ ra hoàn toàn đối với mỗi nhân viên làm việc dưới quyền ông.Ông Longfellow, một thi hào Mỹ, tìm được chân lý đó khi bà vợ trẻ của ông mất.Đêm đó, cô về nhà, cử động như người mỏi mệt.Hồi tinh thần tôi suy loạn, tôi coi một kíp làm đêm có 18 người.Có một hồi, ít lâu sau trận Bulge, tôi khóc nhiều quá, không còn hy vọng gì tinh thần sẽ thư thái như xưa nữa".Áp dụng những quy tắc trong mỗi cơ hội.Ông nói: "Tôi biết thế nào cũng thoát.Phillips nói, tôi đã "đầu cơ bằng tai", ai nói làm sao tin ngay làm vậy".