Đến lúc này, Watson cảm nhận được rằng mìnhđã chậm chân mấy nhịp trong hướng đi này. Watson còn chu du đến 11 nước châu Âu để công bố sứ mạng: Đó là mô hình trường đào tạo của công ty, hồ bơi và sân tennis cho nhân viên, những bữa ăn nóng.
Có thể thấy, một việc mà các kỹ sư có thể làm được nhưng đã không làm chỉ vì không khí làm việc không tốt, vì không ai bàn tới vấn đề đó. Đây là một sự kiện quan trọng trong cuộc đời kinh doanh đầy khác biệt của Watson. Ngay lập tức, điều này trở thành chủ đề nóng bỏng trên báo chí và giới chuyên môn.
Hậu thế đã có những bình phẩm về Watson. Nhưng trong lời dẫn của bài viết, bà viết một câu duy nhất: Công nghệ thì quan trọng nhưng con người phải trên hết (Technology is important but people must come first). Và sự nghiệp lẫy lừng của ông đủ sức mạnh là một cuộc thí nghiệm đáng tin cậy.
Tinh thần mạo hiểm của Watson đã được ghi chép ít nhất ba lần mạo hiểm trong đời quản trị của ông. Watson đã lập ra câu lạc bộ này từ khi IBM còn là một CTR nhỏ bé. Có nhiều điểm trùng hợp ở đây, nếu Watson tiếp nhận CTR được gọi là mớ hỗn độn thì Ollila cũng cầm trong tay một Nokia già nua, suy sụp nhưng đồ sộ.
Nhưng chỉ một năm sau ông chuyển sang nghề bán hàng với những thứ nhạc cụ, máy khâu chất trên xe ngựa của nhà Bronson. con trai của Watson Sr?. máy trở lại và nhu cầu xử lý thông tin tăng vọt.
Người khổng lồ đang ngã khuỵu. Nhưng Watson, sau khi nhận ra sai lầm, vẫn nhất định không sa thải nhân viên. Những luận điểm, có lẽ, đẹp nhất của Watson sẽ nằm ở phần này.
Năm 1946, khai trương phòng thí nghiệm mang tên Watson tại trường Đại học Columbia. Chúng ta sẽ sử dụng tất cả các nhà máy và không sa thải bất cứ công nhân nào. Đưa các nhà máy thời chiến vào sản xuất và chiếm lĩnh thị trường hậu chiến ngay lập tức là quyết định khác biệt của Watson.
Những số liệu mà Time vừa nêu cho thấy Tom đã thừa hưởng ở cha của mình tinh thần tiên phong và hoài bão lớn. Thoạt đầu, khi ấy, chuyện này có vẻ như không đáng quan tâm, hay thậm chí là vớ vẩn. Việc làm này của Watson vẫn được duy trì nửa thế kỷ sau đó.
Mùa đông của 40 năm trước sẽ không phai nhòa trong tâm trí ông. Nhưng người của IBM thích gọi ngắn gọn là Mark I và cái tên đó ngày nay vẫn được nhắc đến, với cỗ máy vẫn lưu trong bảo tàng điện toán. Như vậy với ông, sứ mạng của công ty của ông là kinh doanh bằng cách giúp kẻ khác kinh doanh.
Không có nhà quản trị tài năng chân chính nào muốn sa thải nhân viên. Sau này các nhà viết sử biết rằng đó là một công ty trá hình của NCR. Thay vì tìm cách trút bỏ gánh nặng, ông đã xem đó là một điều kiện sẵn có để làm điều tiếp theo.