Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại. Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
Bác gái: Hôm nay hai giờ chiều bác mới ăn cơm. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng.
Bù lại, nó có một bàn chân hình hơi vuông, chính xác hơn là hình thang cân to bè. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Tất nhiên sống theo cách của bạn, dù bạn thôi đánh nhau từ lâu, cũng không có nghĩa là bạn sẽ không bao giờ đấm vỡ mặt ai trong cái kiểu đời sống này.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác.
Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng.
Đó là một quyền chính đáng nếu thực sự họ có trách nhiệm. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Bạn không nghĩ sự suy kiệt này chủ yếu do chạy nhảy quá sức mang đến.
Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con. Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
Vụ 11 tháng 9, vụ cháy ITC không làm tôi kinh ngạc. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này.
Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Bố xuống đường đi bộ về trước. Bạn sẽ thôi ngạc nhiên khi nhận ra đó là sức mạnh tinh thần của đam mê.