Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Rau còn già, thịt còn dai nữa chứ. Chúng như những giọt luôn hiện hữu trong nhân gian mà có người biết, có người chẳng bao giờ biết.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Thiếp đi với bàn tay nàng run rẩy trên ngực… (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác).
Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ. Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Đây là một sự tham lam. Đừng làm mọi người buồn lo.
Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Mất chứ không phải biến mất.
Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì. Trái lại, còn có thể tỷ lệ thuận. Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh.
Không, tôi không cần biết. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Thất vọng, tụt giá rồi.
Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này. Như thế sẽ chỉ làm khổ nhau. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng.