Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Nhưng lại thấy buồn nôn. Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.
Đó là một sự chuyển đổi quan trọng. Và chỉ có anh mới có thể vượt qua cái hạn chế này, chẳng có ai khác đâu. Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần.
Chỉ có con mèo không ngược. Có điều, viết đâu phải lúc nào cũng là toan tính thiệt hơn. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống. Tôi khóc vì không biết những hạn chế ấy có giải quyết được không.
Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn. Tôi có thể chấp nhận ngay án tử hình mà không cần tranh cãi, bào chữa.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Nó là một sự phối màu khá đẹp.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Con uống thuốc đi… Tôi vẫn dán mắt vào trang sách vô nghĩa trước mặt. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Khi họ tin vào những lí do chân chính mà mình bịa ra để tự bào chữa. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.