Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít.Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.Chuyển sang máy mát xa.Và danh tiếng thì không có mới buồn cười.Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
