Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Ốm ra đấy mà làm gì.
Nước mắt chảy thành giọt hẳn hoi. Đừng lỡ nhiều là được. Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu.
Từ lúc trẻ, sau một đợt dùng thuốc trị bệnh quá liều, bố bị hỏng khứu giác. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết.
Lần sau con đi đâu phải xin phép các bác. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Thôi về đi kẻo vợ con mong. Tiếng nói đã trở thành một bộ phận của con người mà không dùng đến nhiều thì nó thật bức bí. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.