Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Hầu hết là những người sống có trước có sau. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Mà cái đồng hồ ấy xoay, lắc lư trong đời sống. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Nước mắt tôi lại rơi. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Nghĩa là không đứng trên người khác. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Điều này khiến nội tại bạn càng bị tổn thương nặng nề.
Hơi buồn chán là cứ phải đến lúc khó khăn, cứ phải đến lúc nguy nan, cứ phải đến lúc nước đến chân… Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi. Chỉ biết mình mãi mãi lăn.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Đã thế lại còn không chịu quay bài.
Muốn được tin tưởng một lúc. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra. Bác vừa ở bệnh viện về, đã có người mua mười bộ ấm chén, mỗi bộ 35.
Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười. Không để nàng phải đau đớn hơn nữa. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ.