Nhưng nhà chuyên trị bệnh thần kinh tuyên bố rằng ta mệt hầu hết đều do cảm xúc và tâm trạng của ta. Ông Englert nói: "Tôi về nhà, soát lại xem đã trả đủ tiền bảo hiểm nhân mạng chưa, cầu trời tha thứ cho những tội lỗi từ trước, rồi chỉ nghĩ tới cái chết. À mà biết đâu được? Bác sĩ Alexis Carrel muốn nói cả tới bạn đó không chừng!
Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới. Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Và rồi cô được lợi cái gì? Lời khen? Không.
Khi tôi hỏi ông còn coi nạn kia là một tai hại lớn không ông lập tức đáp không và còn cho đó là một diễm phúc nữa. Câu chuyện như thế này: Rudyard Kipling sau khi cưới một cô nàng ở Vermont, tên là Caroline Balestier bèn cất một ngôi nhà xinh xắn ở Brattleboro (Vermont), hy vọng sẽ lấy đó làm nơi dưỡng già. Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó.
Castles, một trong những nhà đầu cơ đã thành công nhất từ trước tới giờ. Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó. Đừng bao giờ buồn phiền về lòng bạc bẽo của con người.
Suốt thời gian dịch và trong năm sáu tháng sau nữa, tôi có cảm giác "đãng đãng" đó. Trong tuần đầu tiên, không những được lời mà bà còn thấy đời thú vị hơn một chút nữa. Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có.
Chỉ mở miệng, thích chí, vui vẻ ca và rồi trở nên một ngôi sao chói lọi nhất trên màn ảnh và ở đài phát thanh. Thế rồi ông Edward S. Ta nên nhớ rằng chỉ một cách để tìm hạnh phúc là đừng mong người khác nhớ ơn mình mà cứ cho phắt người ta đi, để được cái vui đã cho.
Thì lúc đó họ trốn cả rồi, trốn mất mà không một lời cám ơn! Tôi xin hỏi một câu: "Tại sao bạn và tôi - hay nhà buôn ở Texas trên kia - gia ơn cho người khác có là bao mà lại mong được nhiều người cám ơn hơn Đức Chúa? Chính Jack Dempsey đã nói thêm rằng: "Mười năm vừa qua tôi sung sướng hơn hồi giữ chức vô địch rất nhiều". Nếu không, tức là đưa cổ cho người ta cứa đấy.
Carrier bớt được số tiền 20. Bây giờ có khi cả tháng tôi không nhớ rằng bàn tay trái của tôi chỉ còn bốn ngón. Bọn đó lưng dài vai rộng, nhưng không biết chút gì về các chất nổ hết.
Và khi tổng động viên, hồi chiến tranh vừa rồi, cứ năm thanh niên thì phải loại đi một vì thần kinh có bệnh hoặc suy nhược. sao màu mờ, loé thế này? Ông không còn trông rõ hình thêu trên thảm nữa. Bảo hiểm để khỏi lo như vậy là rẻ lắm.
Còn như có nó, bạn có thể thành công một cách lạ lùng, không cần đọc những lời khuyên này. Các người bố thí như vậy để được cái gì? Được cái vui đã cho mà không mong báo đáp một mảy may gì hết. Chúng ta nên hành động như Đại tướng Eisenhower: đừng phí một phút để nghĩ tới những người mà chúng ta ghét.