Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Để ngòi bút của anh bớt đớn đau. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Cái nồi inox đen sì. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân. Chúng tôi làm theo luật.
Trước đây bạn tưởng việc viết của mình chỉ là chơi, chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Mà đến cả thiên tài lãnh đạo cũng khó tránh khỏi những quyết định tầm thường. Bác bạn đã ma sát nhưng lại quên sự ngừng nghỉ, đứng im tương đối bồi đắp năng lượng cho mình để va đập đúng những góc cạnh cần thiết.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Bây giờ bác đang trăm mối lo.